ừa qua, tại thành phố Hồ Chí Minh, “Quỹ Văn hóa Phan Châu Trinh” tổ chức trao giải cho một số công trình gọi là có giá trị về nhiều lĩnh vực văn hóa và nghệ thuật. Để làm được việc này tất phải huy động nhiều công sức của không ít người có kiến thức về nhiều lĩnh vực. Nếu như sự đánh giá ấy có chất lượng thật sự thì còn gì tốt đẹp hơn thế nữa, vì nó chẳng những đã không mảy may tơ hào tới cái “túi ngân quỹ cỏn con” do toàn dân phải nín nhịn để dành, muối mặt đi vay mới có, mà nó lại có tác dụng khuyến khích động viên người tài phát huy trí tuệ, đóng góp cho sự chấn hưng đất nước lúc này. Tất nhiên khó ai có đủ tài năng đánh giá tổng quát các giải được trao. Thực tế là cái “dân trí” ta hiện nay đã khác xa lúc sinh thời của cụ Tây Hồ. Nhưng cái “dân khí” lại không xứng tầm với nó! Biểu hiện cụ thể trong cái “ngôi đền tinh hoa văn hóa Việt Nam” của ông Nguyên Ngọc khai trương vào dịp này. Bởi qua gần chục lần trao giải, tưởng đã